Sản Phẩm Trong Giỏ Hàng
  • Bạn chưa có sản phẩm nào trong giỏ hàng
Tổng Hóa Đơn: VNĐ
|
ĐĂNG TIN
 
Đăng tin hoàn toàn miễn phí
 
Quảng cáo liên kết tại RB, EB
 
0% phí khi mua qua Banking/Visa
Tạo bài viết
Thêm ảnh
Khách vãng lai

Cả cuộc đời phiêu du, chỉ có gia đình mới là điểm tựa thật vững chắc

Năm tháng lênh đênh trôi như một con đò mãi không cập bến, để rồi kí ức, tuổi thơ và những con người xung quanh ta cũng cằn cỗi dần dần như một quy luật tất yếu.

Tháng 7 với những ngày mưa nằm oải mình khát thèm một con nắng nhỏ nghiêng nghiêng chạm nhẹ vào đôi mắt bé con, thứ đang cố trải mình về những ngày còn thơ trẻ. Là những lúc thầm thì hát bài "Ba ngọn nến lung linh", là những khi sà vào lòng và hôn ba thật sâu, là những chốc ôm chặt lấy mẹ và đánh một giấc thật dài cho qua cơn bão đêm ồn ào, lạnh lẽo. Mọi hình ảnh trôi thật chậm qua đầu, quấn lấy những suy nghĩ mông lung về một cuộc đời còn non dại. Tôi chợt nhận ra có những chốc mình đã để thời gian trôi đi thật hoang phí và đau lòng thay, những phút giây được ở cạnh gia đình của ngày hiện tại dường như là xa xỉ...Hiển nhiên, đứa con nào cũng phải lớn. Nhưng lớn rồi, việc vươn đôi cánh và bay đi cũng là lẽ thường tình.



Tháng 8 dương lịch, tức tháng 7 âm lịch có ngày Vu Lan. Khái niệm hai chữ "Vu Lan" trong tôi thật lạ lẫm và khó nhớ. Tôi không phải là tín đồ Phật giáo, lại càng không đặc biệt có trí nhớ tốt với những truyền thuyết và ngày lễ phương Đông. Có thể do lối sống bộn bề và sự du nhập mãnh liệt của văn hóa các nước phương Tây, không chỉ tôi mà còn rất nhiều bạn trẻ ngày nay dường như đang dần quên đi ngày lễ trọng đại này. Có lẽ vì thế mà đã bao năm rời xa gia đình cũng chính là bấy nhiêu năm tiếc nuối cho những mùa Vu Lan đã đi qua và vĩnh viễn không bao giờ trở lại.
Tôi nhớ về những năm tháng còn được ở cạnh bố mẹ. Cũng những ngày không rõ của tháng 8, phố xá bắt đầu rườm rà, tất bật với mùa đại lễ Vu Lan. Bầu không khí lành lạnh của thu sang dường như không đủ mạnh mẽ để có thể chen ngang dòng người đang ngược nhau, hối hả chạy về các nơi có chùa chiền, cúng lễ. Đường phố tấp nập. Xa xa có những ngôi chùa khói nhang bay đầy, đâu đó là cánh hoa cúc trắng ngả mình với nét đẹp thuần khiết được đặt ngay ngắn phía trên những cái lọ thật to, để nép mình hai bên pho tượng của Bồ Tát và Phật. Không khí lễ hội, vội vã và thiêng liêng. Chỉ còn một vài gia đình vẫn điềm nhiên với thói đời lạnh lẽo, náu mình trong những khung cửa sổ chưa kịp tắt đèn, thao thức đêm dài với những bộn bề công việc còn bỏ dở. Gia đình tôi, âu có lẽ cũng là một trong những số đó. Căn nhà với bốn người ở không hề chật chội, và cũng chưa đến nỗi lạnh lẽo như một số hộ láng giềng khác quanh đây. Bố mẹ và chị đi làm từ sáng sớm, tôi cũng ở trường gần cả ngày và ngôi nhà nhỏ có vẻ trở nên trống trải hơn bao giờ hết, dù ngày thường, dù lễ lộc.
Mẹ tôi là một người đàn bà hiền hậu, cuộc đời bà hạnh phúc nhất là những khi được ngắm nhìn hai cô con gái có được bữa ăn no đủ. Còn với bố tôi thì chỉ cần hai đứa mạnh khỏe sống qua ngày là được. Một gia đình nhỏ với những ước vọng thật giản đơn và bình dị. Mẹ không nhắc cũng chẳng bao giờ nhớ đến những ngày lễ của mình: Ngày Của Mẹ, 8/3 hoặc là Vu Lan chẳng hạn. Và cũng có lẽ vì thế, cả tôi và chị dường như đều được tập dần với thói quen ít khi nào nhớ đến những ngày lễ gia đình, lễ kỉ niệm trọng đại. Cuộc sống cứ mãi xoay quanh những vội vã của đời thường, niềm yêu thương dù là sâu đậm nhưng chẳng bao giờ được kề trên môi để giữ lấy những khoảnh khắc đáng để mình trân trọng. Cho đến khi những đứa con đã ngày một lớn khôn, đủ trưởng thành để có thể vững bước trên đôi chân của mình, tập tễnh đi vào con đường đời còn đầy những chông gai, nguy khó. Người ta thường bảo, gia đình là nơi ta ra đi, cũng chính là nơi rộng cửa chờ ngày ta trở lại. Nhưng liệu, ngày về có còn vẹn nguyên như cái thuở ta bồng bột ra đi?

Cuộc sống gia đình tôi bắt đầu trở nên mờ nhạt kể từ cái ngày chị đi làm, và tôi phải xa nhà để học. Căn nhà nhỏ giờ chỉ còn hai người già lặng lẽ ở bên nhau, trong mòn mỏi đợi chờ tin tức từ con gái. Còn tôi, cứ đêm đến là nỗi nhớ gia đình cồn cào trong trái tim chịu không thấu. Hình ảnh mẹ già ngày ngày quần quật làm việc kiếm tiền nuôi hai chị em, hình ảnh bố lầm lũi với những tháng năm lang bạt chắt chiu từng đồng từng cắt để dành dụm tiền cho tổ ấm bé nhỏ: Một cuộc đời dù đi đâu về đâu cũng không thể gom bề lo hết những công ơn và tình nghĩa cha mẹ dành cho mình. Mãi cho đến khi ta trưởng thành, quay đầu lại mới thấy có những phút giây ta lầm lỡ với những người đã có công nuôi dưỡng, sinh thành ra ta. Và đâu đó cũng còn tồn tại những sai lầm vĩnh viễn khiến cho cuộc đời này càng chồng chất thêm những sự hối hận và cắn rứt lương tâm đến tột cùng. Tôi đã nhớ, đã thương, đã hiểu và đã nuối tiếc rất nhiều cho những mảnh kí ức tuổi thơ trôi đi như một giấc mộng thật dài, đẹp đẽ mà chưa một lần tôi thực sự biết trân trọng.
Một mùa Vu Lan nữa lại sắp về, hoa hồng cài áo người trắng người đỏ, ngược nhau đi qua những vội vàng của cuộc đời để trở về với gia đình, với người thân và cha mẹ. Sắc ấm của nắng trời, của tình người như hong khô cho những ngày quá khứ trôi miên man theo bao niềm thương cũ kĩ. Mọi đứa con ra đi rồi cũng có một ngày sẽ trở về tổ ấm. Tôi cũng vậy. Bạn cũng vậy. Nhưng thời gian trôi đi sẽ chẳng bao giờ có thể hồi lại được, cho nên hãy học cách trân trọng tổ ấm bé nhỏ của mình và những công ơn lớn lao của các bậc cha mẹ. Cả cuộc đời phiêu du, chỉ có gia đình mới là điểm tựa thật vững chắc.
Mộc Yên Linh
https://www.facebook.com/giadinhtinhyeucuatoi
... Xem thêm
Thích
Bình Luận
Chia sẻ
Khách vãng lai